Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Tôi là người lính Napoleon cuối cùng. Gần 200 năm sau tôi vẫn trên con đường từ Moscow  trở về quê mẹ. Bạch dương dựng lên con đường xa lắc. Bụi đất vung lên tận đầu gối của tôi. Người đàn bà chột mắt muốn báo cho tôi một con gà. Nhưng tôi chẳng có gì ngay cả bộ áo quần để mặc.

Và kia những người Đức đang đi trên con đường của họ. Tôi vẫn đi trên con đường của tôi. Còn những người Nga vẫn đi trên một con đường khác nữa. Họ vẫy tay chào tạm biệt tôi. Tôi chỉ có một thanh kiếm cong để dùng trong nghi lễ. Và tôi rút ra cắt mái tóc dài chừng một mét của mình.