Thơ » Mỹ » Charles Simic
I am the last Napoleonic soldier. It's almost two hundred years later and I am still retreating from Moscow. The road is lined with white birch trees and the mud comes up to my knees. The one-eyed woman wants to sell me a chicken, and I don't even have any clothes on.
The Germans are going one way; I am going the other. The Russians are going still another way and waving good-by. I have a ceremonial saber. I use it to cut my hair, which is four feet long.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 18/03/2008 03:45
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Cammy ngày 25/03/2008 00:41
Tôi là người lính Napoleon cuối cùng. Gần 200 năm sau tôi vẫn trên con đường từ Moscow trở về quê mẹ. Bạch dương dựng lên con đường xa lắc. Bụi đất vung lên tận đầu gối của tôi. Người đàn bà chột mắt muốn báo cho tôi một con gà. Nhưng tôi chẳng có gì ngay cả bộ áo quần để mặc.
Và kia những người Đức đang đi trên con đường của họ. Tôi vẫn đi trên con đường của tôi. Còn những người Nga vẫn đi trên một con đường khác nữa. Họ vẫy tay chào tạm biệt tôi. Tôi chỉ có một thanh kiếm cong để dùng trong nghi lễ. Và tôi rút ra cắt mái tóc dài chừng một mét của mình.