Bản dịch của Nguyễn Quang Thiều

Trong các cơ quan chính phủ, người ta gọi ông ta là trường hợp đặc biệt.

Từ thuở ấu thơ, ông ta đã chú ý tới những kẻ dị giáo bị hạ bệ trên phố. Khi còn là một thanh niên, ông ta che chở cho những tội ác đầy thú tính. Và khi chớm sang tuổi già ông ta thường lui tới những nhóm nổi loạn và tham gia phong trào bí mật.

Thời gian trôi qua luôn luôn náo động.

Chắc chẳng có cách nào cho ông ta ngủ yên, ăn ngon, kiếm tiền và sống hạnh phúc. Và chính thế mà ông ta tin rằng để sống và làm những điều như vậy là một sự sai lầm.

Như một giai thoại người ta kể rằng: ông ta là con người luôn luôn
theo đuổi mục đích lớn lao và cao thượng.

Và trước khi bị dẫn lên đoạn đầu đài, ông ta chẳng còn vẻ ung dung, thanh thản của vị hiền nhân. Ông ta đòi được hút thuốc và uống rượu vang.

Tôi không biết lời cầu xin cuối đời của ông ta có được người ta chấp thuận hay không.

Nhưng trong cái khoảnh khắc đầu lìa khỏi cổ, lẽ ra phải hiên ngang và cất lời thách thức thì ông ta lại run lên vì sợ hãi, kinh hoàng.

Và điều ấn tượng nhất để lại trong tôi là phút cuối cùng cuộc đời ông ta
chẳng có gì giống một người yêu nước.