Anh đến an ủi em, người yêu dấu,
Anh dịu dàng, mềm mỏng nhất trên đời…
Mọi cửa sổ đều có chấn song dày
Em kiệt sức không nhấc đầu khỏi gối.

Chắc anh tưởng đến nơi em đã chết,
Nên anh mang vòng hoa viếng vụng về.
Miệng anh cười làm tim em đau nhói,
Anh buồn rầu, giễu cợt, đáng yêu ơi.

Mệt đến chết với em chẳng là gì!
Nếu anh ngồi bên em thêm chút nữa,
Em sẽ van xin để Trời tha thứ
Cho anh, cho những kẻ anh yêu.