Thành Hàm Dương tháng ba trú ngụ
Ngàn đoá hoa nom tựa gấm thêu
Ngày xuân ai lại đăm chiêu
Hãy vui với cảnh, uống nhiều rượu đi
Lẽ “cùng, thông” khác chi “dài, ngắn”
Đều do trời đã ấn định rồi
Uống đi, sống chết, vậy thôi
Đắn đo vạn sự, cuộc đời khó thay
Cả trời đất khi say hết biết
Ngất ngưởng về ôm chiếc gối đơn
Thân mình chẳng quản mất còn
Đó là vui nhất, nào hơn vui này.