1
Em hành trình giữa biển mù sương
Không có cánh buồm
Em phiêu dạt dưới đêm trăng sáng
Không có mỏ neo
Từ nơi đây con đường biến mất
Từ nơi đây đêm biến mất theo

2
Không có phao tiêu
Không có rõ ràng ranh giới
Chỉ vách đá có sóng trào cầu chúc
Để lại vết hằn buồn bã của thời gian
Và li ti những kỷ niệm uy nghiêm
Bọn trẻ đi trên bãi cát
Cá voi xa xa, dưới ánh trăng vàng
Đang phun lên cột nước cao cao vút

3
Đàn hải âu tỉnh giấc
Cánh bay nối tiếp cánh bay
Tiếng kêu sao thảm thiết
Rung động từng chiếc lá cây
Cùng trái tim lũ trẻ
Đánh thức, phải chăng là đau khổ đắng cay?

4
Nghiêng ngả chân trời
Chao đảo, bập bềnh lên xuống
Một con hải âu rơi
Máu nóng cuộn sôi lá hương bồ lớn
Màu đêm khắp chốn mọi nơi
Đậy che tiếng súng
-Đây là đất cấm
Đây là kết cục của tự do
Một chiếc bút lông vũ cắm trên bãi cát
Mang hơi thở âm ẩm chưa khô
Nó thuộc mạn tàu và gió mùa run rẩy
Thuộc về bờ, thuộc chênh chếch mưa rơi

Mặt trời hôm qua hoặc của ngày mai
Đến nay lại ở nơi đây cả
Viết bí mật mà tử vong công chứng

5
Trên mỗi ngọn sóng
Nổi lên một chiếc lông vũ ánh quang
Lũ trẻ đắp lên gò cát con con
Nước biển bủa vây ào tới
Như vườn hoa, đung đưa lạnh lẽo
Câu đối viếng trăng trải hướng chân trời

6
Ôi, cây cọ
Sự thâm trầm của mi
Giương lên thanh gươm phản phúc
Lại một lần
Gió giằng kéo tóc
Như kéo lá cờ đón gió bay phần phật
Biên giới cuối cùng
Mãi mãi trong lòng lũ trẻ

7
Đêm, đứng lên đón gió
Cho tai ương
Cho hung thủ giấu mình
Trải chiếc thảm êm mềm
Bày sẵn hàng hàng cốc vỏ sò xinh xắn

8
Có bầu trời vô tội là đã đủ rồi
Có bầu trời là đã đủ
Hãy nghe, tiếng đàn
Đang gọi về âm thanh đã mất