Bản dịch của Nguyễn Đình Nhữ

Vầng trăng nơi đầu Trường Giang lạnh lẽo
Có con dế mèn như đang nói điều chi
Một chiếc gương trong, người xưa để lạc
Sơn hà ẩn giấu trong gương
Mỗi lần sau tiết thu sang
Mây kéo về, sương mờ lau đi càng thêm trong sáng
Ánh sáng trong xanh soi sáng con người
Soi sáng nơi đáy lòng sâu thẳm
Một chiếc guơng cổ, người xưa không chiếu sáng người nay
Một vầng trăng tròn, quốc gia biến cố nên không tròn đầy nơi Hương Cảng
Nhà nhà làm bánh trông trăng, làm ô dược
Ánh trăng bị cắt vụn bởi dây ăng ten chằng chịt
Những đau thương của hai mươi lăm năm chồng chất
Ngày nào mới tròn lại, tám mươi nghìn người cùng rạng rỡ xinh tươi
Ngửa mặt lên trời xanh nhìn tấm gương vỡ kia hãy hỏi vì sao?

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]