Bản dịch của Nghiêm Huyền Vũ

Anh ngồi một mình trong vườn cây, với một cuốn sổ tay,
bánh mì kẹp, be rượu và tẩu thuốc
Đêm yên tĩnh quá, đến lử nến cũng không run rẩy
ấm áp toả sáng mặt bàn thô
lấp lánh ánh lên trong chai và ly rượu

Anh nhấp một ngụm, ăn bánh, nhồi tẩu và châm lửa
Viết một dòng rồi dừng lại trầm tư
những vệt mây mỏng chuyển dần sang bình minh phớt đỏ
mênh mông bãi rau mùi dại, ngầu bọt trắng xanh
trong đêm hè mờ tối
không con thiêu thân nào bay quanh ngọn nến
chỉ lũ muỗi mắt đồng ca trong tán cây sồi
lá cây lặng trên nền trời... Và dương liễu khẽ xạc xào trong yên tĩnh
Thiên nhiên đầy tình yêu và cái chết vây quanh

Như thể là đêm cuối trước một chuyến đi rất dài
tấm vé trong tay và cuối cùng mọi thứ đã đều đóng gói
Anh có thể ngồi cảm nhận sự gần gũi của miền đất xa xôi
cảm nhận ra sao trong chỉ một lần cả bắt đầu và kết thúc
cảm nhận nơi đây và ngay bây giờ phút ra đi và phút quay về
cảm nhận sự sống và cái chết mạnh mẽ biết bao, như rượu
chảy trong người!

Đúng vậy, hoà làm một với bóng đêm
hoà làm một với chính mình
hoà làm một với ngọn lửa nến
đang nhìn tôi vào con mắt lặng yên, không dò xét nổi và lặng yên
hoà làm một với dương liễu xao xác thầm thì
hoà làm một với những khóm hoa đang vươn khỏi bóng tối
để lắng nghe
điều gì tôi có sẵn trên đầu lưỡi nhưng không bao giờ nói
điều gì tôi không muốn sẻ chia ngay cả khi có thể
Và nó thì thầm trong tôi về một niềm hạnh phúc nhất hạng
sáng trong!
Và ngọn lửa bốc lên... Những khóm hoa như thể thêm gần
gần thêm, gần thêm ánh sáng cầu vồng lung linh hư ảo
Cây dương liễu đung đưa và giỡn đùa, ánh đèn hồng dần tắt
và mọi điều trước đây không thể nói thành lời và xa cách
nay đã nói được bằng lời và gần gũi

Tôi ngợi ca chỉ một điều hoà giải tất cả
chỉ một điều thực tế cho tất cả mọi người

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]