Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Chỉ nghĩ cùng chơi với khách vui,
Biết đâu với khách khó khăn mời.
Nợ đời ràng buộc người mang luỵ,
Từ bỏ phù vân ta thảnh thơi.
Gọi rượu nhờ khuyên sầu một bóng,
Đụng trần mới biết thuyền thấp mui.
Đường đi trước mặt sông man mác;
Vui thấy âu đi quay trở lui.