Đang đi bỗng đứng, đứng lại bỗng nghĩ suy về cái chết
Cái tuổi ba mươi phải đâu đã nghĩ về cái chết
Nghiệp chướng hay sao, mà cái chết cứ như đang tiến lại gần
Thường đứng run run, nhìn chiếc xe tang đang mạnh mẽ đi trên đường
Sau khi tôi ra đi, thời gian vẫn cứ thế trôi đi, trôi đi
Sông núi đã nuôi nấng ôm ấp tôi vẫn đẹp đẽ như ngày nào
Những ngày đã vĩnh viễn đi qua trên thế gian này vẫn không gì thay đổi
Có ai đó tìm gọi lại cũng sẽ đi vào cõi vĩnh hằng
Sông núi dù có đẹp, bài hát dù có hay, tình yêu và nghệ thuật dù có ngọt ngào
Thời gian ngắn ngủi dù có hạnh phúc, điều trung thành dù có gì khác đi
Tất cả giống nhau chăng? Tất cả là hư không
Ngày đó, đôi mắt nhắm chặt, chìm đắm trong suy tư nước mắt rơi, trút hơi thở cuối cùng và ra đi
Rồi những người anh em chết đi sinh ra không may mắn, lang thang giữa súng gươm
Cái chết thật đáng sợ mà rồi ai đó cũng cho là tầm thường
Chết - là tốt nhất - suy nghĩ lầm lỗi sao cứ theo đuổi tôi
Hãy lãng quên - đã trải qua, không phải những ngày qua mà là cái chết đang đến gần
Ôi, cái chết cũng là lãng quên
Nhưng ở đâu cái chết dần lãng quên
Mặc dù thế kỷ dài và sau rồi sẽ lãng quên cái chết
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]