Năm 1937 những người Koryo ở vùng duyên hải
Bị đẩy, tống lên tàu hoả chở hàng
Trên đường sắt đi Siberi
Chạy dọc theo hồ Baikal
Đi, đi suốt 10 ngày, 15 ngày
5000 người, chết dần chết mòn
Xác vứt xuống tàu, tàu cứ chạy
Đó là đâu, đi đến đâu chẳng biết
Đến vùng đất hoang dã Alma-ata
Chúng mày là người Koryo hãy sống ở đây
Họ nói thế và đẩy mọi người rơi xuống
Tàu không người, lại tiếp tục lao đi
Ở chốn xa xôi, nơi phía Nam xa tắp
Tuyết trắng chất chồng trên núi cao dằng dặc
Đằng trước, đằng sau đồng không mông quạnh
Họ dựng lều, vắt đất làm nồi niêu
Cái chết cận kề cuộc sống hồi sinh
Cứ thế rồi 60 năm mòn mỏi trôi đi
Thế hệ hai rồi thế hệ ba, cứ thế
Trong đám trẻ em
Kim Tanhia
Park Ilish
Có Kang Anatoli
Mười một tuổi
Chơi đàn balalaika rất giỏi
Có người đưa cho em bản nhạc
Chỉ một lần, em lướt nhìn qua
Ari-rang Ari-rang Ara-ri-ô
Em chơi nhạc và hát luôn bài hát
Thật ngạc nhiên, bài hát đứa trẻ thơ
Tạo nên nỗi buồn chưa bao giờ từng có
Nước mắt đọng bờ mi
Nỗi buồn thế chưa từng có bao giờ
Lần đầu tiên Arirang vang lên
Mà trong đó tất cả nỗi đau buồn của Ông Cha thuở trước
Cùng kéo về cùng nước mắt trẻ thơ
Không thể tách rời nhau được nữa
Đó là máu, bài ca, hay là gì chẳng biết
Ari-rang Ari-rang Ara-ri-ô
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]