Em bắt anh ngày nào cũng chờ cũng đợi
Khi chiều về, bóng núi đã phủ phía làng xa
Hy vọng không đâu, anh ra hàng cây đầu làng đứng đợi
Tiếng sáo trúc trẻ chăn bò làm cổ anh nghèn nghẹn
Chim về rừng bay lững lờ trong làn khói chiều sương
Cây ngừng reo cùng gió đứng im lìm
Như đồng cảm với nỗi lòng anh trống vắng
Đường cát nhỏ quanh co theo dòng suối
Đã lặng im trong bóng tối êm êm
Anh để lại tiếng thở dài lên bầu trời im ắng
Quay trở về lười biếng bước chân đi!

Em bắt anh ngày nào cũng chờ cũng đợi
Khi bóng tối nuốt ánh hoàng hôn còn sót lại
Anh lại đứng bên cửa nhà, ngong ngóng chờ em
Những ngôi sao mọc lên như con mắt lấp lánh
Cúi nghiêng chào với thiện cảm mừng vui
Trong đám cỏ, tiếng côn trùng hát bài ca là lạ
Xoá hết nỗi buồn vui của ban ngày mệt mỏi
Cùng hưởng một đêm yên lặng hoà bình
Luồng gió nhẹ bỡn cợt anh lướt qua trên lá sen hồ vuông vắn
Suy tưởng xa xăm hoá nỗi giận hờn sắc nhọn trong anh

Em bắt anh ngày nào cũng chờ cũng đợi
Khi thời gian vô tình trôi đi từng khoảnh khắc
Quất roi vào mọi hy vọng cùng đêm đen
Anh lại nằm chờ em trong hiu quạnh, quạnh hiu
Khi áp thấp giữa ngực anh tạo thành cơn giông tố
Biển cả, cuộc đời, vũ trụ vô biên cùng biến mất
Chú khỉ đáng thương không chịu nổi nỗi buồn mất bạn
Tiếng thở nghẹn ngào trong lắng sâu, sâu thẳm của rừng tình
Nhà triết học tài ba giải quyết xong những vấn đề nhân sinh và vũ trụ
Cũng trở về chốn vĩnh hằng của nước mắt mà thôi
Sự "đợi chờ" tìm anh mà chẳng thấy
Đánh mất cả bản thân mình, còn lại gì em?

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]