Em yêu, đêm nay ta ra khỏi nhà muộn,
thở chút không khí, hít cái tươi mát Đại tây dương.
Hoàng hôn thắp cho ban công cuối màu đỏ của một cánh quạt Trung quốc,
và một đám mây lớn gợn vòng, giống như một chiếc dương cầm trong dàn nhạc.

Cách nay phần tư thế kỷ, em thích chả nướng và quả vả châu Phi,
em vẽ bằng mực, em ngâm nga ít khúc hát,
và em đùa nghịch cùng ta, rồi em gặp một chàng kỹ sư hóa,
và – xét theo những thư từ của em – em trở nên ngu ngốc lạ thường.

Hôm nay có người gặp em ở nhà thờ tỉnh và trong thủ đô.
Em thường lui tới các văn phòng – bạn bè chung chúng ta không ngừng
qua đời; và ta hân hoan thấy trên thế gian còn có những khoảng cách
còn lạ lùng hơn khoảng cách đang chia cách chúng ta.

Xin em đừng nhầm: giọng nói em, thân xác em, tên em
với ta chằng còn là gì; không phải có ai đã huỷ diệt chúng,
nhưng để quên đi một cuộc đời con người tối thiểu phải
đã sống qua một cuộc đời khác. Đấy là trường hợp của ta.

Em cũng thế, hãy bằng lòng: còn ở đâu nữa (ngoại trừ trong những chiếc ảnh)
em có thể muôn đời óng ả, và trẻ trung, và vui vẻ và thích chọc ghẹo?
Bởi lẽ khi đụng vào ký ức, thời gian nhận ra sự bất công.
Trong bóng đêm ta hút điếu thuốc và hít vào mùi thối của biển.