Em vĩ đại trong tình yêu.
Em dũng cảm.
Anh ngập ngừng từng bước chân đi.
Anh sẽ không làm hại em chi cả,
Nhưng điều hay, chắc cũng chẳng mong gì.
Anh cứ ngỡ như trong rừng rậm
Không lối mòn, em dẫn anh qua.
Ta ngập giữa ngàn hoa tới ngực,
Anh ngỡ ngàng không rõ tên hoa.
Thói quen cũ không còn công dụng nữa.
Anh đâu hay xử sự thế nào.
Em đã mệt. Em đòi tay đỡ.
Anh chẳng ghì em ở giữa tay sao.
“Anh thấy không, bầu trời xanh thẳm,
Anh nghe chăng, chim hót líu lo?
Anh sao thế?
Sao?
Bế em đi chứ!”
Anh bế em đi đâu được bây giờ?