1

Tuyết quanh tôi nặng nề mệt mỏi
Đọng cứng vào băng giá mùa đông
Những cây thông thấp lè tè, lạnh cóng
Bóng tối giăng, chẳng một ánh sao trời
Hoang dã quá! Một mình tôi đếm bước
Một mình tôi giữa đồng vắng bao la
Và bất chợt đấy là mơ hay thực
Le lói ngọn đèn như đứng gác đằng xa

Người đầy tuyết giống hệt như người tuyết
Tôi vào nhà - chưa biết rủi hay may
Và rũ tuyết nghe thấy lời ấm áp:
- Bếp lò kia... Còn áo ấm đây này...
Rồi bà cụ lặng nghe tôi kể chuyện
Nhưng mặt người mới đờ đẫn làm sao
Bên bếp lửa với dáng ngồi bất động
Trông người như đá thiếp tự khi nào...

2

Quá nhiều ảnh úa vàng trong khung ảnh
Giản dị trang nghiêm ở nước Nga mình
Tôi chợt hiểu ra và thương cảm
Ý nghĩa xót xa của ảnh gia đình:
Trái đất còn nhiều hận thù máu lửa
Nên hình dáng người thân ta phải giữ cho lòng
- Liệu chiến tranh có xảy ra không cháu?
Tôi trả lời:
- Theo cháu, chắc là không
- Ồ, cầu giời! Ai làm dâu trăm họ
Mà đao binh là hoạ lớn vô cùng
Người hỏi lại:
- Cháu bảo là không có?
Tôi gật đầu:
- Vâng, có lẽ là không
- Ồ, cầu giời...
Và người lại nhìn tôi
Chăm chắm như thể người câm điếc
Rồi lại khẽ gục mái đầu đã bạc
Người lặng thinh bên bếp lửa yên ngồi
Người nghĩ gì? Có thể giây phút đó
Trước mặt người cả thế giới hiện lên
Nhưng ảo ảnh xa xưa vụt biến
Khi tôi làm lẻng xẻng mấy đồng xu
- Không, người xua tay, - chúng tôi chẳng nhận tiền!
- Vậy cháu đi, chúc cụ luôn mạnh khoẻ
Nhân nghĩa ta sẽ trả bằng nhân nghĩa
Ân tình ta sẽ đáp ân tình...

3

Xin cảm ơn ngọn lửa Nga bình dị
Vì người mang sâu nặng nỗi đau đời
Luôn rực cháy cho những ai lạc lối
Giữa đồng hoang, không bạn không bè
Vì người với niềm tin son sắt
Giữa bao nhiêu loạn lạc bất yên
Cứ mãi cháy, cháy sáng lòng nhân hậu
Giữa sương mù, cháy suốt, cháy thâu đêm...

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]