Bản dịch của Đinh Tú Anh

Không chọn kén vô tình tạo hoá
Nhuộm sắc xuân, đẹp quá, non xa
Hạnh khe, đào núi thật thà
Nhân thời tiết đến nở hoa vụng về.

Cô gái ấy khó mê, rất xấu
Vẻ nhà quê đòi đấu cùng hoa?
Thôi thì muôn sự cho qua
Rượu say trời đất chan hoà, cùng vui.

Chủ nhân chớ cười tui chê gái
Phải chăng tui cũng lại đã già?