Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Ôi Thần Chết, Thần Chết của ta, sao yếu ớt đến thế tiếng mi vào tai ta thì thầm?

Đêm về khi loài hoa rũ cánh, khi mục súc về chuồng, mi lén lút tới bên ta nói những lời ta không hiểu nổi.

Phải chăng đó là phương cách mi quyến rũ rồi chiến thắng riêng ta, bằng chất ma tuý của những nụ hôn giá lạnh, bằng tiếng thều thào ngái ngủ, hở Thần Chết, Thần Chết của ta.

Thế khi chúng mình cười nhau không có gì ư lễ nghĩ trang trọng?

Thế mi không kết vòng hoa lên mái tóc hung hung cuốn thành lọn hay sao?

Không có ai mang cờ hiệu của mi dẫn lối đưa đường, và đêm tối không vì đuốc lửa đỏ loè mà sáng rực hay sao, hở Thần Chết, Thần Chết của ta.

Hãy đến với ta cùng tiếng tù và mi thổi.

Hãy đến vào lúc đêm khuya thao thức, mi ơi.

Và khoác cho ta tấm áo màu đỏ sẫm.

Rồi nắm chặt tay ta mà dẫn ta đi.

Để xe chờ ta sẵn sàng ngoài cổng, mặc bầy ngựa đang hí giục nóng lòng.

Hãy vén màn che mặt, nhìn thẳng mặt ta đang kiêu hãnh, Thần Chết ạ, Thần Chết của ta.