Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Bùi Giáng » Đêm ngắm trăng (1997)
Đăng bởi karizebato vào 04/05/2009 23:07
Không bao giờ có thể nghĩ rằng
Ông từ vô tận cộc cằn muôn xưa
Vì sao bất chợt muôn mùa
Ông đi về với thượng thừa chào em
Em đi khôn xiết êm đềm
Em về bất chợt dịu mềm chào anh
Chào anh như nước chào ghềnh
Về sau bất chợt êm đềm em đi
Thình lình muôn thuở lâm ly
Biển non phù động em phi thường về