Bởi chim rừng còn bay lượn hát ca
Ở trên cành trứng vừa tan trong tổ
Bởi hoa hồng cùng nắng sớm hé ra
Không thở than nghiêng rụng với chiều tà
Vì trên cỏ thấy cành hoa mới nở

Bởi giữa rừng sâu, dưới vòm xanh lá
Nghe những cành khô răng rắc lối mòn
Và bởi đi giữa vô cùng tạo hoá
Người chỉ có một chước bền hơn cả
Là cứ đi hoài và cứ quên luôn

Bởi thảy đều theo hoá đá thành tro
Bởi vạn vật đêm nay tàn mai lại sống
Bởi chết chóc lụi như là phân bón
Bởi trên mồ thấy từ đất nảy lên
Ngọn cỏ thiêng cho ta miếng bánh ăn

Thì hỡi Nàng thơ, ta cần chi sống chết
Ta yêu và ta cần tê tái, ta yêu và ta muốn bi ai
Ta yêu và đổi một cái hôn ta cho cả thiên tài
Ta yêu và muốn trên má mình chảy mãi
Một ngọn suối không thể nào ngừng lại

Ta yêu và muốn ca nỗi thích với niềm chơi
Ca những kinh nghiệm ngông cuồng, ca những lo âu một buổi
Và ta muốn thuật lại cùng nói mãi
Rằng sau khi thề tình ái không xiêu
Ta lại đã thề sống chết vì yêu

Hãy vứt bỏ trước mọi người cái kiêu hãnh nấu nung
Hỡi trái tim quá não nề, tưởng mình đã đóng chặt xong
Yêu để được hồi sinh biến thành hoa để nở
Đã đau khổ rồi hay đau khổ nữa
Hãy yêu thương mãi khi đã yêu rồi

Bài thơ trên là đoạn trích phần cuối của bài thơ trường thiên "Đêm tháng năm" của Afred de Musset.