Một buổi chiều hồn rượu hát ca trong vỏ chai
- Người ơi! Hỡi con người xấu số thân yêu, ta hát
Cho người nghe, trong cái nhà tù thuỷ tinh và sáp thắm tươi
Khúc hát đầy ánh sáng và đầy tình anh em chân thật.
Ta biết, người ơi! Phải mất bao nhiêu trên ngọn đồi rực lửa
Công sức con người, mồ hôi và nắng cháy chói chang
Để sinh ra ta và cho ta một tâm hồn rực rỡ
Nhưng ta sẽ không xấu đâu và cũng chẳng vô ơn.
Vì ta sung sướng vô cùng khi được rơi vào
Cổ họng người lao động cần cù, vất vả
Cái lồng ngực nhiệt nồng của người là cái mồ êm ái, ước ao
Mà ta ưa nhiều hơn là cái hầm lanh giá.
Người có nghe thấy những điệp khúc ngày chủ nhật vui sướng
Và hi vọng rì rạo trong ngực ta phập phồng
Chống khuỷu tay trên bàn và cánh tay áo xắn
Người sẽ ngợi ca ta và người sẽ hài lòng.
Ta sẽ làm cho mắt vợ người lại ngời sáng tinh anh, mê say hạnh phúc
Cho con của người ốm lại khoẻ mạnh, tươi hồng
Và cho chàng lực sĩ non nớt kia của cuộc đời nặng nhọc
Thứ dầu xoa cho bắp thịt cứng, săn hơn.
Ta sẽ rơi vào lòng người, ta, hương hoa thần tiên thảo mộc
Cái hạt quí mà người gieo hạt thiên thu đã gieo
Để cho từ mối tình của chúng ta, thơ ca sẽ mọc
Và vươn thẳng lên chúa trời, như một đoá hoa hiếm yêu kiều.
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]