Giờ đây khó lòng mà nói được
Tôi đã lên cầu ấy thế nào
Có lẽ các vị thần giấu mặt
Nâng tôi lên những sợi dây cầu
Trong phòng nhỏ của Ham-mô-ni-ax
Những phút giờ đã cuốn trôi nhanh
Tôi luôn được cảm tình sâu sắc
Mà bấy lâu Thần Nữ đã dành
"Chàng thấy không? Xưa kia... Nàng nói
Ta đã từng quý nhất danh ca
Người từng hát bài "CHÚA CỨU THẾ"
Cùng thiên cầm vật báu ngân nga
"Đến bây giờ trên nóc tầng com-mốt
Vẫn để nguyên bức tượng thi hào
Nhưng bao tháng năm ròng, ai biết
Tượng chỉ làm nơi đặt mũ chao
"Giờ ta quý yêu chàng biết mấy
Chân dung chàng trông đến dễ thương!
Viền nguyệt quế viền quanh khung đấy
Ta đem treo ở sát đầu giường
"Chỉ có điều, xưa kia lắm lúc
Chàng đã từng mắng các con ta
Bị xúc phạm, tim ta đau buốt
Thôi, từ nay đừng để xảy ra
"Với thời gian, ta luôn hi vọng
Tật xấu kia sẽ được chữa lành
Cuộc sống sẽ vì chàng, nhân nhượng
Và bọn hề hết thói gian manh
"Chàng hãy nói, cớ sao lại thế
Chàng tìm về phương bắc làm chi?
Giữa giá lạnh ngập tràn không khí
Lại một mùa đông nữa đang về..."
Ơi Thần Nữ! Tôi liền đáp lại
Nguyên cớ này ẩn giấu sâu xa
Bao ý nghĩ bừng lên, trỗi dậy
Vào phút giờ chẳng hợp lòng ta
Vẻ bề ngoài, ta vui vẻ lắm
Nhưng bên trong đầy những u sầu!
Niềm u uất mỗi ngày một lớn
Thương nhớ quê day dứt trong đầu
Không khí Pháp vốn là nhẹ nhõm
Cũng bắt đầu trĩu nặng lòng tôi
Tôi trở lại quê nhà đôi tháng
Nếu không thì chết ngạt mất thôi!
Tôi nhớ lắm, mùi than bùn sực nức
Hơi thuốc lào của Đức toả lan
Chân tôi bước mà nào bước được
Cứ bồng bềnh trên đất quê hương
Tôi sùi sụt trong đêm, tôi ước
Một ngày kia gặp lại Mẹ già
Nhớ bà mẹ sống bên cổng đập
Nhớ Lốt-tê đang ở cạnh nhà
Cả bố nữa, ông già cao quý
Người trao niềm âu yếm cho tôi
Con nhớ cha, nhiều đêm đẫm lệ
Ôi trái tim nhân hậu của Người...
Tôi lại muốn nghe từ miệng bố
Lời mắng yêu: "Thằng bé dại khờ!"
Như nốt nhạc vang lên từ đó
Trong tim tôi mỗi phút mỗi giờ!
Tôi nhớ làn khói xanh đang toả
Từ bao nhiêu ống khói dâng lên
Tiếng hoạ mi Xắc-xông miền Hạ
Những cánh rừng dẻ mọc bình yên
Tôi nhớ những quảng trường thuở nhỏ
Những chặng đường đau khổ đời tôi
Ôi cái thuở mang cây thánh giá
Cùng vòng gai vương miện của đời
Tôi muốn khóc, như xưa từng khóc
Lệ tôi rơi, cay đắng vô biên
Tôi tin lắm: Tình yêu Tổ quốc
Là cả niềm thương nhớ phát điên!
Tôi không thích nói điều ấy nữa
Đó chỉ là căn bệnh kinh niên
Trước công chúng, vết thương một thuở
Tôi giấu đi, hổ thẹn, ưu phiền
Nỗi bất hạnh làm ta buồn tủi
Cũng rung rinh bao trái tim người
Lòng yêu nước bày ra hết thảy
Cả đau thương, ung nhọt của đời!
Lũ hành khất cầu xin bất nhã
Xoè tay xin bố thí trăm miền
Từng đồng xu chia đều khắp cả
Xứ Sva-ben và xứ Men-xen
Hỡi Nữ Thần! Hôm nay Người đã
Tìm trong ta cảm hứng yếu mềm
Ốm một chút, ta rồi sẽ khóc
Ta tự mình chăm sóc bình yên
Phải, ta ốm, và Người có thể
Làm hồn ta tươi tỉnh lại ngay
Bằng một cốc trà thơm mới mẻ
Có rượu Rum pha nữa, càng hay...
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]