Hai vừng nhật nguyệt kia ôi!
Luôn luôn lú mọc chân trời phương đông.
Người sao lại có như chồng,
Lời thì đẹp đẽ mà không hiền lành.
Làm sao định được tâm linh ?
Tại sao chàng nỡ quên đành riêng ta ?