Bản dịch của Tạ Phương

Giọng anh gọi dịu dàng nhỏ nhẹ
Mà sao động trời khuya lặng lẽ.
Ngọn nến buồn leo lét cháy bên giường
Thơ anh hoà, róc rách, trào tuôn
Thành dòng suối tình yêu, đầy em, cuộn chảy.
Trong bóng đêm, ánh mắt em rực cháy
Cười với anh. Nghe thao thiết từng lời:
Anh, em yêu... đây... của anh... anh ơi!...