Tất cả qua đi, tất cả lãng quên
chỉ có khói trên mặt đất
những đám mây chết
và những đôi cánh trong tro tàn leo lét
trên những dòng sông
mặt trời nhiễm độc lùi lại
ánh sáng của sự lên án bay lên từ biển
Tất cả qua đi, tất cả lãng quên
đã đến lúc để anh đứng lên và chạy
dẫu không hề biết đâu là đích là bờ
chỉ thấy lửa đang rụi thiêu thế giới
Đã đến lúc để căm ghét những gì anh đã từng yêu
và để yêu những gò anh đã từng căm ghét
giẫm lên khuôn mặt
của những kẻ đã chọn cái đẹp lăng câm
Trên đại lộ hoặc những con đường nhỏ
im lìm trong trống rỗng
nơi gió biến mỗi tiếng nói thành sự thầm thì
hoặc cái đầu bị ném đi thành say sưa giấc ngủ
hãy đi
khi đó... khi đó
tất cả trong tôi là một tiếng la
một lời gọi
lời gọi, tiếng la
cỏ của những mùa đông xám đen đã cắt chia tôi
Đã đủ. Đã đủ
Chẳng mơ thấy điều gì
Chẳng ai biết về anh dù chỉ là chút xíu
Chỉ là gió quất vào dây thép gai
Vậy nên đã đến lúc
Tôi đã yêu trái đất này
hơn bất cứ một ai trong thời đại tốt hơn
khi ngày vui và đêm trời đẹp
dưới vòm khí quyển
dưới cổng của những đám mây
bản hiệp ước vĩ đại của sức mạnh niềm tin
ngày càng lớn mạnh
Giờ đây anh phải nheo cho mắt mình nhỏlaij
bởi nước, núi non và thành phố chất chồng
và những gì từng áp đảo giờ lao về phía trước
những gì đã ở phía trước - sẽ dụp đổ đằng sau
Vâng, chỉ có ai có dòng máu ấm nồng hơn kẻ khác
trên đàn ngựa đang phi những cái đầu vàng
chĩa kiếm xuống cùng tiếng người la hét
Đã qua đi, qua đi
chẳng còn ai nhớ những lỗi lầm
chỉ có những thân cây như mỏ neo được ném lên trời
từng đàn gia súc từ núi chảy về
lấp tràn đường phố
những chiếc nan hoa quay tròn
bao quanh chúng ta là khói
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]