Bản dịch của Nguyễn Xuân Hoà

Khuôn mặt em nhợt nhạt hơn xưa
Khi anh  ra hiệu cho em hôm ấy
Em chậm bước rồi rảo chân nguây nguẩy
Gót sen em lướt nhẹ lúc chiều buông

Anh đứng im lặng người, ngoan ngoãn
Bên bức tường loang loáng ảo mờ
Là gì đây trái tim? Nơi nhiệm màu biến hoá
Niềm đam mê xen lẫn khổ đau!

Em hãy tin, trời cao kia hai đứa mình đều biết
Em như ngôi sao đỏ rực đang rơi
Khi từ trên cao lao xuống ngôi sao
Quãng đường em đi trong buồn đau anh đo mãi

Hai đứa mình biết nhưng không sao tả nổi
Đó là cùng một đỉnh cao ấy mà thôi
Rồi hai đứa cùng lao vào sau đám mây kia
Quyện thành một vệt dài thoai thoải

Nhưng anh đã tìm thấy và đón em
Trong cánh cổng nhạt nhoà ánh sáng
Mắt em ngước nhìn - sánh ngang vì tinh tú
Rực sáng trên những đỉnh cao vời vợi mù sương!

Sao chổi! Anh đọc thấy trong những vì tinh tú
Toàn bộ tiểu thuyết đầu tiên của em
Và ánh sáng ảo của những chòm sao hiền dịu
Anh nhận ra dưới nền lụa màu đen!

Trước mặt anh một quãng đường em đi
Như thuở nào lẩn vào bóng mây em trốn
Đằng sau em là cả bầu trời
Đuôi váy áo em kéo lê như sao chổi kia rơi

Đừng chần chừ khi trong bóng mây lẩn trốn
Em chớ sợ chi khi phải nhớ lại, nhìn trông
Eo lưng em - trắng bạc một vệt dài
Ấy làn dải Ngân hà như lời phán pháp sư

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]