Tầng VIII Địa ngục. Ngục thứ nhất: Những kẻ quyến rũ và những tên macô đi thành hai toán. Ngục thứ hai: Bọn xu nịnh ngập trong hố phân.

Địa ngục có nơi gọi là Hố thảm sầu,
Tất cả bằng đá, một màu sắt xám,
Cũng có núi đá vòng quanh.

Đứng giữa khu đất đáng nguyền rủa này,
Có cái giếng rất rộng, rất sâu,
Khi đến đó tôi sẽ tả rõ.

Phần bao quanh còn lại cũng hình tròn,
Nằm giữa giếng và vách đá cao,
Đáy giếng chia ra mười hố riêng biệt.

Người ta có thể thấy những hố đó,
Vây quanh các lâu đài có tường thành bảo vệ,
Khung cảnh chung là như vậy,

Các hố ở đây tạo nên toàn cảnh đó,
Cũng như ở các pháo đài, còn có những cầu nhỏ,
Nối liền các cửa với bờ ngoài.

Những thanh đá vươn ra từ vách đứng,
Cắt ngang đường ngăn và các hố,
Tới tận giếng và dừng lại đó.

Đó là nơi chúng tôi đang đứng,
Sau khi tụt xuống khỏi lưng Gierion,
Nhà thơ đi về mé trái và tôi theo người.

Ở bên phải tôi thấy cảnh đau thương mới,
Cách tra tấn mới và bọn đao phủ mới,
Hố thứ nhất, đầy ăm ắp!

Dưới đáy hố bọn tội phạm trần truồng,
Từ giữa hố họ tiến về chúng tôi,
Ở mé ngoài họ đi cùng chúng tôi nhưng nhanh hơn.

Giống như người La Mã năm lễ Đại xá,
Đã dùng cách ấy để cho đám người đông đúc,
Có thể lần lượt qua cầu.

Như vậy, ở bên này, mọi người đều quay mặt,
Về phía lâu đài và đi về phía nhà thờ thánh Pietro,
Còn ở dên kia mọi người đi về phía núi.

Đây đó, trên những mỏm đá màu đen,
Tôi thấy một bọn quỷ sứ có sừng,
Dùng roi to quất các phạm nhân một cách tàn bạo.

Chúng buộc họ phải rảo bước đi nhanh,
Ngay từ roi đầu. Không một ai
Chờ đến roi thứ hai, nói gì đến roi thứ ba!

Trong lúc đang đi, mắt tôi gặp phải,
Một người trong số họ và tôi đã nghĩ:
“Hẳn ta đã thấy người này ở đâu rồi!”

Thế là tôi dừng lại và nhìn kỹ anh ta,
Người hướng dẫn nhân từ cũng cùng tôi đứng lại,
Còn cho phép tôi quay lại sau vài bước.

Người bị nhận diện tưởng có thể dấu mình,
Bằng cách cúi gằm mặt xuống, nhưng không được.
Và tôi đã nói: - “Hỡi người đang nhìn xuống,

Nếu dung mạo anh không lừa dối tôi,
Thì anh chính là Venodico Cassinemico.
Nhưng ai đã dẫn anh tới cái xó đắng cay này?”

Anh ta đáp: - “Tôi sẽ nói, mặc dù cực kỳ bất đắc dĩ,
Chính giọng nói trong sáng của ngài buộc tôi làm như vậy,
Nó khiến tôi nhớ lại thế giới ngày xưa!

Tôi chính là kẻ đã lôi kéo nàng Ghisolabella,
Nhượng bộ dục vọng của viên hầu tước,
Dù chuyện ấy nhục nhã đến thế nào chăng nữa!

Ở đây, không chỉ mình tôi khóc than bằng tiếng Bologna,
Trái lại nơi đây đầy rẫy,
Những kẻ luôn miệng nói ”xi pa”.

Vùng Savena và Reno cũng chẳng nhiều như vậy,
Nếu ngài muốn thẩm tra hoặc tìm bằng chứng,
Thì xin nhớ lại tính hám của của chúng tôi”.

Trong khi hắn nói, một quỷ sứ,
Lấy roi quất và quát lớn: - “Đi đi, đồ macô,
Ở đây không có đàn bà cho mày bán chác đâu”

Tôi trở lại với người hộ tống,
Đi quá vài bước chúng tôi tới chỗ,
Một hòn đá nhô ra khỏi mép bờ.

Chúng tôi trèo lên đấy khá dễ dàng,
Rồi rẽ sang phải, đi lên đỉnh của nó,
Chúng tôi đi khỏi những vòng vĩnh cửu.

Đi tới chỗ một tảng đá bị đào trống ở dưới,
Để có lối cho những người phạm tội đi qua,
Người hướng dẫn tôi liền bảo: - “Hãy dừng lại,

Để cho những kẻ xấu số kia được nhìn thấy con,
Mà con cũng nhìn được họ,
Vì họ đi cùng chiều với chúng ta”.

Từ trên chiếc cầu cũ, chúng tôi nhìn đoàn người,
Từ đàng kia tiến lại phía chúng tôi,
Đang bị ngọn roi xua đuổi.

Người thầy tốt bụng, mặc dầu tôi không hỏi,
Đã bảo: - “Hãy nhìn người cao lớn đang đi tới,
Dù đớn đau vẫn không để rơi nước mắt!

Vẫn còn giữ được nhiều phong thái đế vương,
Đó là Iason, kẻ đã bằng tài trí và dũng cảm,
Đoạt của người Chonski bộ lông cừu vàng!

Ông đã qua đảo Lenno,
Nơi mà bọn đàn bà liều mạng và không lòng thương xót,
Đã giết chết tất cả cánh đàn ông!

ở đó bằng thề thốt và ngôn từ hoa mĩ,
Anh ta đã lừa dối nàng Issifile trẻ tuổi,
Chính nàng trước đó cũng đã lừa gạt những kẻ khác.

Rồi anh ta đã bỏ rơi nàng, mang thai và đơn độc,
Tội ác ấy buộc anh phải chịu hình phạt này,
Và nàng Medea do đó cũng được báo thù.

Cùng với anh ta toàn một lũ lừa dối,
Thế là con đã biết đủ về hố thứ nhất này,
Và những kẻ bị đày đọa ở đây”.

Chúng tôi đã đi tới chỗ đường hẹp,
Cắt ngang bờ đê cao thứ hai,
Dùng làm chỗ tựa cho một vòng ngục khác.

Chúng tôi lại nghe một bọn đang rên rỉ,
Trong hố khác và chúng rống lên,
Chúng lấy mu bàn tay tự làm đau mình.

Bờ hố bị mốc đóng cục,
Hơi từ dưới bốc lên tụ lại,
Làm khổ cả mắt và lỗ mũi!

Đáy hố tối om đến nỗi chẳng nhìn thấy gì,
Nếu không trèo lên đỉnh của vòng cung,
Tới chỗ mỏm đá chìa ra xa hơn.

Chúng tôi tới đó và dưới đáy hố,
Tôi thấy những người chìm ngập trong phân,
Có vẻ lấy ra từ hố phân người.

Mắt tôi lục tìm trong hố đó,
Và tôi thấy một cái đầu, vấy phân nhiều đến nỗi,
Không nhận được hắn là thế tục hay thầy tu.

Anh ta hỏi tôi: - “Làm sao anh cứ chăm chắm,
Nhìn tôi nhiều nhơn những kẻ khác?”
Tôi trả lời: - “Vì có lẽ nếu ta nhớ đúng,

Ta đã thấy ngươi, xưa kia, đầu tóc khô ráo:
Ngươi là Alessio Intecminay ở Lucca,
Vì thế ta nhìn ngươi kỹ hơn kẻ khác”.

Anh ta liền đánh vào mái tóc bù xù:
“Những lời nịnh hót dối trá mà lưỡi tôi đã nói,
Không mệt mỏi, đã nhấn chìm tôi ở đây”.

- Lúc đó, người hướng dẫn tôi liền bảo: - “Hãy cố gắng,
Đưa mắt nhìn xa hơn một chút, ở dưới đáy,
Để con có thể thấy rõ tận mắt.

Cái con bẩn thỉu, đầu bù tóc rối,
Ở đằng kia, đang tự cào mình bằng những móng tay vấy phân,
Khi thì ngồi thụp xuống, khi lại đứng lên.

Đó là con điếm Taide, nó đã đáp lại người tình của nó,
Khi anh ta hỏi: “Ta có được nàng ban ân huệ không?”
- “Có, thật tuyệt vời!”
Thôi ở đây, đã quá đủ với mắt của chúng ta rồi!