Ngày xưa cỏ, vào giờ mà những con đường của trái đất hợp hoà trong sự tàn tạ, bừng sáng trên những nhận thức và âu yếm cao vươn những cọng lá. Những hiệp sĩ của ngày nẩy sinh trong ánh mắt tình yêu và các toà lâu đài của người tình đếm được ngần ấy khung cửa như vực thẳm cưu mang những giông bão nhẹ nhàng.

Ngày xưa cỏ biết nghìn khẩu hiệu không mâu thuẫn nhau. Cỏ là cứu tinh của những khuôn mặt chan hoà nước mắt. Cỏ réo gọi muông thú, cung cấp chỗ ngụ cho sai lầm. Tầm rộng của cỏ bao la như bầu trời đã thắng nỗi sợ thời gian và giảm thiểu cơn đau.

Ngày xưa cỏ dịu hiền với những người điên và hung bạo với tên đao phủ. Cỏ chung bay với ngưỡng cửa của vĩnh hằng. Những trò chơi bởi cỏ phát minh trổ cánh trên nụ cười của chúng (những trò chơi vô hại và không bền). Cỏ không gay gắt đối với bất một kẻ nào trong số những người lạc hướng còn mong muốn sẽ lạc đường mãi mãi.

Ngày xưa cỏ đã xác định rằng đêm không sáng giá bằng quyền lực của đêm, rằng những con suối không ngoằn ngoèo rắc rối dòng chảy chỉ để mua vui, rằng hạt giống quỳ gối đã chui vào mỏ của chim hết phân nửa rồi. Ngày xưa, đất và trời thù ghét nhau nhưng đất và trời vẫn chung sống.

Sự hạn hán không thể dập tắt đang lan tràn. Con người là kẻ xa lạ đối với bình minh. Tuy nhiên trong sự đuổi bắt đời sống chưa hình dung nổi, có những ý chí đang run rẩy, có những thầm thì sẽ đối đầu và có những đứa trẻ lành mạnh đang phát hiện.