Vật đều mọi sự ảo hư,
Không còn nắm được cách như ta ngờ.
Ốm đau con mắt nảy hoa,
Phân bừa thành Bắc, Nam ra một nhà.
Chẳng cho điều ác xảy ra,
Không làm điều thiện cũng là tự nhiên.
Lúc người buồn ngủ, ngủ liền,
Ăn cơm đói bụng tự nhiên mỗi người.
Mặc cho cứ rối loạn thôi
Bộn bề mặc nó có hồi ổn yên.
Vốn xưa vẫn thế không riêng,
Bao la vũ trụ mọi miền đều theo.