Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Đường rêu bờ trúc cạnh bờ sông,
Mái cỏ che hoa dưới đất trồng.
Ly biệt nhiều năm từ lúc trước,
Trở về xuân tiết bỗng tươi dong.
Gậy lê coi đá hòn trơ trọi,
Đi tới nghiêng bình ở bãi nông.
Trên nước le xa trôi nổi tĩnh,
Én bay siêu vẹo gió đang lồng.
Đường đời trắc trở tuy nhiều lắm,
Bến tới đời ta vẫn có luôn.
Say tỉnh thân này không đáng kể,
Hứng lên mình thấy ở nhà trong.