Nam sơn ra cửa gặp ngay rồi,
Ý tưởng với ta không lặng trôi.
Vẻ đẹp cái tên không nói được,
Cỏ xanh núi biếc chói loà trời.
Có khi mây trắng đùn từng mảng,
Trời bỗng mở toang những khoảng rời.
Trong chốn tự nhiên tâm xúc cảm,
Nâng cao không cạn hứng thơ trào.
Cảnh đời như thế sao người ẩn,
Nơi đến xoá mờ vết núi cao.