Bản dịch của Lê Đăng Hoan

Khi 29 tuổi
Không hiểu sao chán ngấy tận cổ cả những ngày xuân hoa mơ nở
Bụng đói meo
Ở Yrkut, Xi-bê-ri nhiệt độ xuống âm 40 độ C
Giữa đồng tuyết rét cóng ngày ấy
Thang!
Muốn rơi ngã xuống
Muốn ngã xuống do viên đạn bắn cuối cùng của người Tháng Chạp trẻ tuổi

Năm tháng dại dột
Điều mong muốn là sóng to biển động nghẹt ngào

Cổ tay cắt đứt bởi lưỡi liềm
Cuốc cắm sâu vào đất thịt
Đất khóc nức nở không ngừng

Khi 60 tuổi
Giản lược đi tất cả mọi điều linh tinh, vụn vặt
Coi thường tất cả sự biện minh muộn màng
Vẫn chán chường những ngày trời quang đẹp đẽ
Như xưa
Không thiết cả niềm vui
Sấm chớp đánh ầm ầm
Cắm xuống cánh đồng
Lưỡi dao của mây đen và sấm chớp
Phải chạy nhanh
Về hướng đó
Về hướng đó!

Từ bỏ tất cả hãy đi đi
Thoát ra tất cả hãy đi đi

Khi đã trên 60 tôi vẫn ngày qua ngày ngây thơ ấu trĩ
Cùng với mấy người bạn
Chỉ còn một lá phổi
Để bù lại phía phổi kia
Tôi đã phải đi về nơi khác
Cho đến nay vẫn còn ký ức Che Guevara như ngôi sao chiều hiện lên muộn màng

Nửa sau của cuộc đời là tiếng nổ của phần trước đã qua

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]