Trời trong sáng bỗng mưa rơi tầm tã
Tin lông gà bỏ lửa tới nơi
Người mang tin chạy đứt hơi
Bạch quân bỗng lại về rồi, mấy bên
Đội du kích ngày đêm tiến tới
Lệnh trên về ta phải đánh ngay
Súng gươm canh gác đêm ngày
Quý không còn nghĩ rảnh tay về nhà
Bến Tử Dương tin ra buổi tối
Hai hôm sau giặc tới đầu thôn
Bạch quân mặt mũi đen ngòm
Nó đi sục sạo như còn thiếu lương
Sục sạo hết đầu làng cuối xóm:
- "Có nhà nào theo bọn Hồng quân?
Đứa nào bò được chia phần?
Đứa nào được lĩnh ruộng vườn trước kia?"
Ngưu Tứ Hoa được chia hố ở
Chúng điều tra tận chỗ tận nơi
Cổng ngăn cao lớn lão Thôi
Chúng đà treo sẵn đến hai sợi thừng
Gai hai nắm, dùi cầm nhọn hoắt
Chịu đầy người thịt nát thương đau
Thằng quan như quỷ không đầu
Chéo tay, đứng vặn từng câu toác mồm:
- " Giếng khô cạn sao còn có nước?
Thằng nghèo mà muốn được giàu sang?
Diêm Vương bắt phải nghèo nàn
Xiêu đầu vẹo cổ mà toan vươn mình?
Bọn Hồng quân mà tin thế lực?
Con bọ hung đòi húc Thái sơn?
Của đâu trả lại sạch trơn
Hồng quân thế ấy cũng còn tin sao?"
Sợi dây treo, mũi dao bắt buộc
Của phân chia phải nộp lão Thôi
Theo sau gót sói về rồi
Tay sai cùng với lão Thôi về làng
Áo bào mặc, roi mang, ngựa cưỡi
Rõ tuồng chi là thứ tanh hôi
Đông tây chạy khắp mọi nơi:
"Bay toan chiếm của họ Thôi chớ hòng
Triều xưa cũng có thằng phản bội
Hạng như bay ít ỏi gì đâu
Việc trời việc đất giống nhau
Chó kia ăn nổi thế nào ánh trăng
Miệng ăn bẩn thỉu thì ăn
Ánh trăng vẫn cứ sáng trưng mãi mà
Một ngày trị trăm tà cũng nổi
Số yêu ma ngắn ngủi mà thôi!
Chân long thiên tử là ai?
Tử Dương là của họ Thôi một mình"
Chó thì quen thói ăn phân
Lão Thôi thì vẫn giữ phần dâm ô
Bắt ông Lý đi ra tiền tuyến
Nó vội vàng tìm đến Hương Hương
Cười nhe răng đã mốc vàng:
"Hương ơi! ta lại về làng với em
Chuyện xưa ta thật đã quên
Cần em ngoan ngoãn đi liền với ta
Quý kia mất tích đâu xa
Để em goá bụa lòng ta không đành
Hãy theo ta em đừng do dự
Sướng thân em sống ở trên đời"
Hương Hương chẳng nói nửa lời
Trong lòng tức giận, hổ ngươi, hãi hùng
Lão Thôi tưởng vậy là ưng
Khắp người ngứa ngáy, lòng bừng nóng sôi
Nhìn quanh vắng vẻ trong ngoài
Nó liền níu chặt lấy người Hương Hương
Nó hôn lên má vội vàng
(Ban ngày nó vẫn lăng loàn sợ ai?)
Hương tức giận ra ngoài đi vội
Vừa chân đi vừa gọi xóm làng
Lão Thôi chắn lấy cửa buồng:
"Cô em, thật đã lằng nhằng vẩn vơ"
Vừa cười nói nó vừa tiến sát
Hương nhổ tung vào mặt nó ngay
Nhón chân cào cấu liền tay
Lão Thôi sứt cả mặt mày cuống lên
Làng xóm đến nghìn nghìn trước cửa
Nó vội vàng hoảng sợ lùi chân
Đi ra còn nói lại rằng:
- "Xem mày có giỏi thì làm chi đây?
Mở ra, tao nói cho hay
Nhất định lần này, mày phải lấy tao"
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]