Chín lần hội tháng năm
chín lần lễ tháng mười
tôi tới đây
cùng triệu triệu người
mang trái tim
đi giữa rừng cờ đỏ
đoàn biểu tình hội hè rầm rộ
Tôi bước đi
trang trọng
tự hào
tôi hân hoan
tin tưởng xiết bao
Tôi chạy tới đây
khúc nhạc tang não nuột
những lá cờ đen rì rào, xào xạc
người bị giết
đương nóng hổi máu đào
quân thù nổ súng rồi
xiết bao lo lắng
mặt mày ảm đạm
tôi đến đây nín lặng
tôi thét to
và nức nở buồn thương
Tôi đã ở đây
khi náo nức trống dồn
khi tang tóc
lạnh
lẫn tấm băng, nước mắt
nhưng có lẽ nhiều lần hơn hết
tôi đứng đây
chỉ có một mình
Mấy tay lính tháp
đứng rền canh gác
chĩa lên cao
mũ sắt nhọn đầu
và những nhà thờ
lũ tu hành xảo quyệt
giấu điều hằn học
trong đầu nóc hình cầu
Đêm
và trăng
ngó trên đầu
Trăng
lên
từ chỗ kia...
nơi trụ sở
Xôpnackôm và Tx. I. K
Qua kẽ răng cưa thành tường
trăng lách
vén màn đêm
soi một mảnh Kremlanh
Trăng bò lên
tảng đá nhẵn
và tròn
thoáng một giây
khẽ ngả đầu
loang loáng
rồi lại nhấc
chiếc đầu cò bạc trắng
từ từ đưa
khỏi tảng đá
trơn lì
Đây “Cao đài”
đầu đặt đấy
ghê ghê
Và quảng trường
trước mặt tôi
rạng rỡ
ánh trăng vàng
soi sáng
tỏ như ngày
Đây bức tường
mồ tử sĩ những ai
cúi xuống
người phụ nữ cầm cờ
thuơng xót
Ánh trăng
tráng kền
lên những hòn đá lát
lấp lánh
lưỡi lê
càng hiểm hóc
sắt đanh
và đây
là lăng mộ
Lênin
tựa như một chồng sách
Chẳng nỗi u sầu nào
sướt mướt
quyến rũ
tôi
tới cánh cửa này
tôi không muốn khuấy đục
tâm hồn ai
bằng những mùi chết chóc
như trước đây
Người hiện giờ vẫn đập
bên những thái dương
và trong những trái tim
tung sức mùa xuân nhân loại
đang lên
Nhưng những ngôi mồ
níu chân tôi lại
tôi dừng bước
nhận ra tên tuổi
Bâng khuâng tôi đọc:
“đồng chí Krasin”
Và Pari
trước mắt
hiện lên
nhà Đô-ri-ô, tôi bên cửa sổ...
Và xe chạy, Krasin trên đó
tóc bạc phơ, trông vẻ đẹp tươi
đồng chí Krasin
đi giữa niềm vui
quần chúng công nhân
xốn xang như biển
Chính người này
gần một tiếng
cùng tôi trò chuyện
Đồng chí cười
đứng chụp ảnh kề bên...
Và Voikôp
gục xuống
máu loang
và máu thấm
giây trang nhật báo
Giây lát
trước mắt tôi
tiếp nối
một người bước qua
gân guốc sắt đanh
hệt con người
quen thuộc trong tranh
chiếc áo khoác sờn
và chòm râu nhòn nhọn
Người bạn trẻ
nghĩ lao lung
cuộc sống
biết noi theo ai
xây dựng đời mình
tôi xin nói
không do dự ngập ngừng
“Theo Đzeczinxki
tấm gương
đồng chí”
Dưới chân tường, những nấm mồ liệt sĩ
người còn tro
người gửi lại nắm xương
và có người
tro cũng chẳng còn
Họ ngã gục vì tù đày
lao khổ
có những người vì phát đạn quân thù
hầu
không ai
vì tuổi tác già nua
Và tôi tưởng
như
nơi Hồng nghĩa địa
các đồng chí
khổ tâm
vì nỗi lo độc địa
Nỗi lo toát từ tro
và nhỉ đầu xương
toả
ra ngoài
thấm cây cỏ, hoa hương
Và hoa lá
cỏ cây
xì xào, lo lắng
- Thế nào
chú ở đây!
Thế nào
ta vẫn vững!
Ta vẫn tiến?
Không đầu hàng?
Nói chúng tôi nghe
Thế người dân hiện tại
đất nước chúng ta
có hoàn thành
Công xã
bằng thép gang, ánh sáng
Các đồng chí, cứ ngủ đi, bình tĩnh...
Đất nước thiếu niên
tay các anh xây dựng
mỗi mùa xuân
càng xán lạn huy hoàng
càng rắn chắc thêm
càng khoẻ mạnh
nở nang
Và nơi bình tro
lại thì thầm
tiếng nói
như bập bẹ
vòng hoa
khua dải lưỡi:
- Thế Á, Âu
của chúng
những vùng tối tăm
khiếp sợ
u mê
và xiềng xích còn chăng?
Không đâu!
Ở thế giới
đồng tiền, bạo lực
thế giới máy chém
và trại giam, nhà ngục
những chiếc bóng vĩ đại
các anh
đương đi thức tỉnh
dắt dẫn dân lành
- Thế các chú
không sa lầy
trong vũng lầy vạn lực?
Mạng nhện quan liêu
không chăng đầy
đầu óc?
Đảng ta thế nào?
Còn nhất trí?
Còn nguyên?
Đảng ta sẵn sàng
đi chiến đấu
xông lên?
- Các đồng chí
ngủ đi
bình tĩnh...
Phá giấc ngủ yên
chúng đừng hòng!
Chúng tôi vùng dậy
xốc lưỡi lê tua tủa
nghe lệnh đầu
kêu gọi:
“Xung phong!”
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]