Anh vẫn sống.
Là vì những người vô sản của anh vẫn sống,
Nơi từng người thợ mỏ bước xuống hầm mỏ,
Nơi từng người phu trại đạp đất đằng sau lưỡi cày
Nơi từng người coi hầm tàu mồ hôi từ tấm thân trần nhỏ giọt.
Nơi kẻ lửng lơ trên những sườn nhà giữa trời và đất.
Nơi người ký lục gò mình trên bục viết.
Nơi cô thợ may với những ngón tay rỉ máu.
Nơi vợ người vô sản mang những đứa con,
Anh hiện hữu.
Thành phố và đồng quê đông đúc những người của anh
Anh hiện hữu nơi mọi kẻ trốn tránh.
Anh hiện hữu nơi mọi kẻ bị khai thác bóc lột
Nơi mọi kẻ bị giam cầm. Nơi mọi kẻ bị áp bức.
Nơi tất cả tuổi trẻ
nồng cháy hồi sinh,
chính anh hiện hữu.
Anh hiện hữu
bên ngọn lửa làm sôi sục nồi súp-de
Nơi sợi cáp rút kho tàng ra khỏi đất.
Nơi bảng điều khiển cung cấp cho thế giới một luồng ánh sáng.
Nơi tay lái xoay không ngừng nghỉ
để cống hiến chứng tỏ thành quả lao động của chúng tôi.
Anh hiện hữu
Nơi những nhà máy. Nơi những viện dưỡng tế,
Nơi những căn buồng sát mái và nơi những hang hầm.
Nơi các trại binh. Nơi tù ngục.
Nơi những nhà thổ và nhà điên
Trong từng người một
ở vô số những chốn khốn cùng ấy của loài người.
Từ mộ anh bước ra những người cách mạng.
Anh có nghe lời thề của họ trong mọi thứ ngôn ngữ?
Đạo binh của những kẻ nổi dậy khởi đầu bằng thắng lợi.
Trong hết mọi kẻ đã chết của hết mọi chiến trường, kẻ hùng hồn nhất
là anh
Karl Liebknecht.
Anh vẫn sống
Là vì những người vô sản vẫn sống.
Trong hàng trăm nắm tay anh siết lại
Trong hàng trăm trái tim, trái tim anh nảy đập.
Qua hàng triệu cửa miệng, miệng anh thét lên:
Muôn năm cách mạng thế giới.