Không có đêm nào đen tối hơn đêm
trong hầm mỏ đã biến chúng tôi thành súc vật,
và qua nhiều bậc cấp lao sâu xuống dưới thành phố
đã dựng những bức tường bằng khói đen;
ở đó không có sao, không có cây, hay mùi hoa thơm
chỉ có chúng tôi trong nước ngập tới đầu gối.

Đêm đen tối, đêm đầy ham hố thẳm sâu
khoét trong lòng thế giới bằng thép đen:
ở đó những mái vòm đen tối ngột ngạt hết hầm này tới hầm khác
với những đường rầy, kênh đào và những vết rạn nứt,
với những khối ga lận trong đá
và những con ngựa khốn khổ không kém gì chúng tôi.

Chúng tôi chịu đựng cái chết bị nguyền rủa
từng giáng xuống Ađam và đã biến tính chúng tôi thật ác nghiệt
hơn ai hết ở thế giới-khốn cùng này,
mà chẳng hề cam phận. Chúng tôi đã sẵn sàng!
Chống lại thời đại này chúng tôi vung cao nắm tay
và ngọn cờ của chúng tôi, ngọn cờ đỏ.

Chúng tôi không phải mươi người, cũng chẳng phải chỉ một ngàn:
chúng tôi đã là cả triệu người chung một lời ước thệ.
Và trên cao ấy, trong khu rừng-ống khói đen,
nơi cơn bão gào thét, nơi tia chớp trắng lóe lên:
Thần linh trá ngụy còn thống trị tư hữu bao lâu nữa?!
Đến bao giờ thời súc vật bị chà đạp mới tự giải thoát?
Súc vật đứng dậy. Súc vật tự vạch một con đường,
người thợ mỏ và con ngựa mỏ đui mù.
Lúc đó không còn tiếng súng nổ và cũng chẳng còn gươm đao
vung lên chống chúng tôi. Chúng tôi không còn dễ bị tổn thương,
chúng tôi mở rộng không gian cho chúng tôi.

Chúng tôi chỉ còn chờ bên cột cây số
chờ các người tới, các người những kẻ vẫn còn chưa chịu nhìn nhận,
ngọn triều đỏ sẽ đưa chúng tôi, nhân dân chúng tôi, tới đâu
khi tất cả sẽ được cân nhắc và tính toán xong...
Không phải chúng tôi, cũng chẳng phải chỉ các người mà thôi là những kẻ đáng được hưởng hạnh phúc đời đời,
toàn nhân loại phải được thế.

Này đây, như chưa từng có một đêm nào về trước,
đêm Bethlehem, đêm Giáng sinh,
đêm biến chúng ta thành trẻ nhỏ của những thời nguyên thủy,
đêm trả lại cho chúng ta cùng với cội cây, con thú, con sâu và hòn đá
chất sống muôn đời
từng bước lại từng bước.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]