Ước nguyện duy nhất của tôi, hỡi Người, là thuộc về gia đình bạn!
Dù bạn là người đen, kẻ nhào lộn, hay chưa biết đi còn ở dưới sự trông chừng chăm chú của bà mẹ,
Dù tiếng hát người thiếu nữ của bạn vang vang trên sân, dù bạn lèo lái chiếc bè dưới ánh tà huy,
Dù bạn là người lính, hay người lái máy bay đầy chịu đựng và can trường.
Hồi nhỏ bạn cũng đã chẳng từng mang một khẩu súng với dây quai xanh?
Khi nó nổ bung một miếng nút chai thoát ra khỏi nòng súng.
Hỡi Người của tôi, khi tôi ca kỷ niệm,
Xin đừng quá cứng rắn, hãy để nước mắt chan hòa với tôi!
Bởi tôi đã từng trải qua mọi mệnh số. Tôi biết rõ
Cái cảm giác của người chơi hạc cầm đơn độc trong những ban nhạc vùng suối nóng,
Cái cảm giác ngượng ngập của những cô kèm trẻ trong những gia đình xa lạ,
Cái cảm giác của kẻ mới vào nghề run rẩy đứng ngây ra trước chỗ người nhắc tuồng.
Tôi đã sống trong rừng, đã là công nhân ở nhà ga,
Tôi đã ngồi khòm lưng trên những cuốn sổ kế toán và đã phục vụ những khách hàng nóng nảy.
Là người coi hầm tàu tôi đã đứng trước những nồi súp-de, mặt nóng bỏng,
Và là người cu-li tôi đã ăn những rác rến và đồ thừa.
Bởi thế mà tôi thuộc về bạn và hết mọi người!
Xin đừng chống lại tôi, tôi van bạn đấy!
Ôi, ước chi sẽ tới một ngày,
Chúng ta sẽ, hỡi người anh em, rơi vào vòng tay nhau!
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]