Bản dịch của Đăng Bẩy

Mưa tuôn
Thời gian như một con mắt mở
Chúng ta - những bóng hình trong đó

Dòng sông nhạc
tuôn vào huyết mạch tôi
Tôi gọi người - chỉ có gió đáp lời
Tôi gọi đất - chẳng đâu thèm đáp

Thế giới mở ra như một bông hoa kép
Bông hoa buồn vì tôi đã đến đây
Bông hoa vui vì em đã ở đây

Tôi thu hình trong trung tâm của chính mình

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]