Bản dịch của Đào Xuân Quý

Nếu ta là lá khô, ngươi có thể mang đi
Nếu ta là mây, bay theo ngươi nhanh chóng
Là ngọn sóng dưới chân ngươi hổn hển

Chia sức ngươi, nhưng ràng buộc hơn ngươi
Hỡi con người bướng bỉnh kia ơi!
Nếu ta được như trong thời thơ trẻ

Làm bạn đường của ngươi không cùng tốc độ
Trong chuyến ngao du qua khắp cõi trời
Cũng gần như một viễn tưởng xa xôi

Ta định chẳng bao giờ van xin cầu khẩn
Hãy nâng ta như lá, như mây, như sóng
Ta ngã xuống gai đời! Và chảy máu. Chao ôi!

Thời gian đã xích chân, bắt phải cúi đầu
Một kẻ như ngươi: linh hoạt, kiêu căng, bướng bỉnh