Thơ thành viên » Bùi Thị Ngọc Điệp » Trang thơ cá nhân » Thơ tự do
Tiếng “dạ” quê mình, em nhớ không?
Dịu dàng như nhánh suối, con sông
Ngọt ngào như những lời ru mẹ
Từ thuở nằm nôi, mẹ ẵm bồng.
Tiếng “dạ”quê mình, thương rất thương
Êm như nhành cỏ, mát như sương
Mơn man hương lúa, bờ tre nhỏ
Theo bước chân ai suốt dặm trường.
Tiếng “dạ” quê mình thanh rất thanh
Cứ như ướp mật cả hồn anh
Giữ nguyên em nhé, lời duyên dáng
Một tiếng “dạ”thôi, bước chẳng đành.
Tiếng “dạ”quê mình hay rất hay
Cho ai nhung nhớ tháng năm dài
Đừng quên em nhé, lời xa thẳm
Cho dẫu quanh mình, bao đổi thay!