Thơ thành viên » Bùi Thị Ngọc Điệp » Trang thơ cá nhân » Thơ tự do
Trong cơn dịch bệnh hoành hành,
Bao người phút chốc trở thành trắng tay.
Nỗi đau cao ngút trời mây,
Người cùng một nước khoanh tay sao đành?
Thành phố giãn cách vắng tanh,
Vẫn kiên trì bóng dáng anh trên đường.
Trái tim nồng ấm yêu thương,
Rạt rào dòng máu kiên cường Việt Nam.
Không phô trương, lặng lẽ làm,
Túi gạo, đòn bánh chứa chan nghĩa tình.
Truyền thống quý báu dân mình,
Rách lành đùm bọc đinh ninh bao đời.
Cảm ơn tình nguyện viên ơi,
Tấm lòng anh giúp cuộc đời đơm hoa.
Dịch bệnh rồi sẽ lùi xa,
Trái tim anh mãi sáng loà muôn phương.
(Xin trân trọng gửi tặng các TNV và những tấm lòng nhân ái)
2.9.2021