Thơ thành viên » Bùi Thị Ngọc Điệp » Trang thơ cá nhân » Thơ tự do
Ngày xưa tôi mặc áo vàng,
Anh cười: “Màu của phụ phàng đó em.”
Bao mùa mưa nắng bên thềm,
Ta xa từ độ chưa mềm môi hôn.
Nẻo đời mỏi gót bôn chôn,
Chút yêu thương cũ vùi chôn nửa chừng.
Đôi mình vẫn mãi người dưng,
Bao lời tình tự bay cùng gió mây.
Như bong bóng vỡ trên tay,
Tình ta rồi bỗng một ngày mất tăm.
Người vui duyên mới trăm năm,
Tôi ôm gối chiếc ướt đầm giấc khuya.
Từ khi hai lối rẻ chia,
Tôi đà khép mối duyên kia bẽ bàng.
Giờ đây tôi mặc áo vàng,
Nhưng người trêu: “Áo phụ phàng” nay đâu?