Thơ thành viên » Bùi Thị Ngọc Điệp » Trang thơ cá nhân » Bốn mùa hoa cỏ
Thuở bé, mỗi lần về quê nội
Em thích rong chơi khắp mọi miền
Cài lên trên tóc hoa trâm ổi
Anh cười: “Con bé thiệt là duyên”.
Mấy độ xuân qua rồi hạ tới
Nhà anh trâm ổi rộ sau vườn
Gặp em, anh chỉ nhìn không nói
Gió đưa thoang thoảng một mùi hương.
Hôm em về tỉnh, anh đứng đợi
Vội vã trao nhanh chùm hoa xinh
Tần ngần em ngắt hoa trâm ổi
Lặng lẽ cài lên mái tóc mình.
Lâu lắm, em không về quê nội
Trâm ổi có còn thơm lối xưa?
Và anh hàng xóm “nhìn không nói”
Còn ôm đàn hát mỗi chiều mưa?