Thơ thành viên » Bùi Thị Ngọc Điệp » Trang thơ cá nhân » Cây trái quê mình
Bến cũ con về xao xác nắng
Cây mù u đứng lặng chơ vơ
Lòng chợt trào dâng dư vị đắng
Còn đâu ai đợi với ai chờ!
Xa quê bao độ mù u chín
Ngoại già năm tháng mỏi mòn trông
Cháu con phiêu bạt nơi vô định
Trái chín mù u rụng bến sông.
Thuở nhỏ, má dẫn con theo ngoại
Hái mù u chín dọc vàm sông
Phơi khô, tách vỏ, nhồi xe lại
Đèn mù u sáng lại thơm nồng.
Cây đèn ngày cũ không còn nữa
Ngoại giờ về trong cõi mênh mông
Chẳng còn ai thức khơi ánh lửa
Đèn điện sáng bừng một khúc sông.
Con ngước nhìn vòm cây nắng dọi
Đung đưa trái chín gọi tay người
Bỗng dưng con thấy mình có lỗi
Lòng xót xa nhìn mù u rơi!