Thơ thành viên » Bùi Thị Ngọc Điệp » Trang thơ cá nhân » Thơ tự do
Ước gì có một bờ vai,
Cho ta khẽ tựa tháng ngày chông chênh.
Khi chiều xuống, lúc nắng lên,
Lắng nghe chim hót rộn bên thềm nhà.
Ước gì khoảng cách đừng xa,
Để khi nhung nhớ ta qua tìm người.
Nhưng giờ hai đứa hai nơi,
Nửa vòng trái đất ngăn đôi chúng mình.
Ước gì một chữ ân tình,
Ghi tâm khắc cốt lúc mình còn xuân.
Câu yêu thương chẳng ngại ngần,
Lời ước hẹn chẳng phân vân lối đời.
Ước gì một tiếng “Mình ơi!”
Sẽ theo nhau suốt chặng đời nắng mưa.
Khu vườn cũ, mái nhà xưa,
Giản đơn hạnh phúc bốn mùa chờ ta.