Thơ » Pháp » Arthur Rimbaud
Đăng bởi hongha83 vào 08/10/2024 08:10
I
La chambre est pleine d’ombre; on entend vaguement
De deux enfants le triste et doux chuchotement.
Leur front se penche, encore alourdi par le rêve,
Sous le long rideau blanc qui tremble et se soulève…
— Au dehors les oiseaux se rapprochent frileux;
Leur aile s’engourdit sous le ton gris des cieux;
Et la nouvelle Année, à la suite brumeuse,
Laissant traîner les plis de sa robe neigeuse,
Sourit avec des pleurs, et chante en grelottant…
II
Or les petits enfants, sous le rideau flottant,
Parlent bas comme on fait dans une nuit obscure.
Ils écoutent, pensifs, comme un lointain murmure…
Ils tressaillent souvent à la claire voix d’or
Du timbre matinal, qui frappe et frappe encor
Son refrain métallique en son globe de verre…
— Puis, la chambre est glacée… on voit traîner à terre,
Épars autour des lits, des vêtements de deuil:
L’âpre bise d’hiver qui se lamente au seuil
Souffle dans le logis son haleine morose!
On sent, dans tout cela, qu’il manque quelque chose…
— Il n’est donc point de mère à ces petits enfants,
De mère au frais sourire, aux regards triomphants?
Elle a donc oublié, le soir, seule et penchée,
D’exciter une flamme à la cendre arrachée,
D’amonceler sur eux la laine et l’édredon
Avant de les quitter en leur criant: pardon.
Elle n’a point prévu la froideur matinale,
Ni bien fermé le seuil à la bise hivernale?…
— Le rêve maternel, c’est le tiède tapis,
C’est le nid cotonneux où les enfants tapis,
Comme de beaux oiseaux que balancent les branches.
Dorment leur doux sommeil plein de visions blanches!…
— Et là, — c’est comme un nid sans plumes, sans chaleur.
Où les petits ont froid, ne dorment pas, ont peur;
Un nid que doit avoir glacé la bise amère…
III
Votre cœur l’a compris: — ces enfants sont sans mère.
Plus de mère au logis! — et le père est bien loin!…
— Une vieille servante, alors, en a pris soin.
Les petits sont tout seuls en la maison glacée;
Orphelins de quatre ans, voilà qu’en leur pensée
S’éveille, par degrés, un souvenir riant…
C’est comme un chapelet qu’on égrène en priant:
— Ah! quel beau matin, que ce matin des étrennes!
Chacun, pendant la nuit, avait rêvé des siennes
Dans quelque songe étrange où l’on voyait joujoux,
Bonbons habillés d’or, étincelants bijoux,
Tourbillonner, danser une danse sonore,
Puis fuir sous les rideaux, puis reparaître encore!
On s’éveillait matin, on se levait joyeux,
La lèvre affriandée, en se frottant les yeux…
On allait, les cheveux emmêlés sur la tête,
Les yeux tout rayonnants, comme aux grands jours de fête,
Et les petits pieds nus effleurant le plancher,
Aux portes des parents tout doucement toucher…
On entrait!… Puis alors les souhaits… en chemise,
Les baisers répétés, et la gaîté permise!
IV
Ah! c’était si charmant, ces mots dits tant de fois!
— Mais comme il est changé, le logis d’autrefois:
Un grand feu pétillait, clair, dans la cheminée,
Toute la vieille chambre était illuminée;
Et les reflets vermeils, sortis du grand foyer,
Sur les meubles vernis aimaient à tournoyer…
— L’armoire était sans clefs!… sans clefs, la grande armoire!
On regardait souvent sa porte brune et noire…
Sans clefs!… c’était étrange!… on rêvait bien des fois
Aux mystères dormant entre ses flancs de bois,
Et l’on croyait ouïr, au fond de la serrure
Béante, un bruit lointain, vague et joyeux murmure…
— La chambre des parents est bien vide, aujourd’hui:
Aucun reflet vermeil sous la porte n’a lui;
Il n’est point de parents, de foyer, de clefs prises:
Partant, point de baisers, point de douces surprises!
Oh! que le jour de l’an sera triste pour eux!
— Et, tout pensifs, tandis que de leurs grands yeux bleus
Silencieusement tombe une larme amère,
Ils murmurent: «Quand donc reviendra notre mère?»
V
Maintenant, les petits sommeillent tristement:
Vous diriez, à les voir, qu’ils pleurent en dormant,
Tant leurs yeux sont gonflés et leur souffle pénible!
Les tout petits enfants ont le cœur si sensible!
— Mais l’ange des berceaux vient essuyer leurs yeux,
Et dans ce lourd sommeil met un rêve joyeux,
Un rêve si joyeux, que leur lèvre mi-close,
Souriante, semblait murmurer quelque chose…
— Ils rêvent que, penchés sur leur petit bras rond,
Doux geste du réveil, ils avancent le front,
Et leur vague regard tout autour d’eux se pose…
Ils se croient endormis dans un paradis rose…
Au foyer plein d’éclairs chante gaîment le feu…
Par la fenêtre on voit là-bas un beau ciel bleu;
La nature s’éveille et de rayons s’enivre…
La terre, demi-nue, heureuse de revivre,
A des frissons de joie aux baisers du soleil…
Et dans le vieux logis tout est tiède et vermeil:
Les sombres vêtements ne jonchent plus la terre,
La bise sous le seuil a fini par se taire…
On dirait qu’une fée a passé dans cela!…
— Les enfants, tout joyeux, ont jeté deux cris… Là,
Près du lit maternel, sous un beau rayon rose,
Là, sur le grand tapis, resplendit quelque chose…
Ce sont des médaillons argentés, noirs et blancs,
De la nacre et du jais aux reflets scintillants;
Des petits cadres noirs, des couronnes de verre,
Ayant trois mots gravés en or: «à notre mère!»
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 08/10/2024 08:10
I
Thật mơ hồ gian phòng đầy bóng tối
Tiếng đôi trẻ đang nhỏ nhẹ thầm thì
Trán nghiêng nghiêng còn nặng trĩu giấc mơ
Dưới bức rèm lay động và vén mở
Đàn chim lạnh sít lại gần ngoài ngõ
Cánh lập cập dưới những bầu trời tro
Năm mới đến sau những lớp sương mù
Lê nếp áo tuyết pha buông tiếng hát
Run run và mỉm cười trong nước mắt
II
Dưới bức rèm phấp phới vẫn chuyện trò
Đôi trẻ nhỏ câu chuyện một đêm thâu
Nghe như tiếng thì thầm vọng lại
Chúng run lên trong bao điều nghĩ ngợi
Hồi chuông ngân trong vắt buổi bình minh
Cứ lồng lộng trong quả cầu thuỷ tinh
Một điệp khúc rộn ràng tiếng kim loại
Gian phòng lạnh ngắt, khắp nơi vung vãi
Quanh những chiếc giường, những bộ đồ tang
Gió mùa đông nơi ngưỡng cửa than van
Và thổi vào đây hơi thở buồn bã
Nghe thiếu một cái gì trong tất cả
Thế đâu rồi mẹ của các em ngoan
Với nụ cười tươi, ánh mắt hân hoan?
Bà đã quên sao, lẽ nào cơ chứ
Bóng cô đơn nghiêng nghiêng khơi ngọn lửa
Đắp lên hai trẻ những lớp mền, len
Rồi dời gót, chép miệng: hãy ngủ yên
Bà không tiên liệu buổi mai lạnh ngắt
Quên đóng kín cửa ngăn luồng gió bấc?
Ước mơ của mẹ là lớp thảm nồng
Là tổ ấm nơi con trẻ náu nương
Như chim non đu đưa trong cành lá
Ru giấc ngủ đầy mộng mơ trắng xoá!...
Nhưng kìa, phòng như chiếc tổ bỏ hoang
Các em thức trong lạnh lẽo kinh hoàng
Một cái tổ căm căm trong gió nghiệt
III
Đó là con không mẹ các anh biết
Không còn mẹ nữa! Cha thì biệt mù!...
Chăm lo chúng còn lại một vú già
Bốn tuổi đầu, mồ côi, các em đã
Nghe dậy trong lòng kỷ niệm rộn rã
Như tràng hạt lần theo lời nguyện cầu
Buổi sáng tặng quà! Buổi sáng đẹp sao!
Quà mỗi em rất nhiều trong giấc ngủ
Kẹo bọc vàng và đồ chơi đủ thứ
Đang quay cuồng, nhảy điệu nhảy rền vang
Rồi biến mất rồi lại hiện trước màn!
Sung sướng biết bao buổi sáng chợt thức!
Tay dụi mắt và môi còn háo hức
Chúng bước tới, tóc còn rối bời bời
Mắt sáng rực như đang ngày hội vui
Thật rón rén đôi chân trên rầm ván
Cửa phòng cha mẹ bàn tay khẽ chạm
Chúng bước vào bao lời chúc sẵn sàng
Bao nụ hôn cùng bao nỗi hân hoan!
IV
Tuyệt vời sao bao lần những tiếng đó
Nhưng mái ấm ngày nào còn đâu nữa
Lửa trong lò cháy rực tí tách vui
Gian phòng thân thương tắm ánh hồng tươi
Những ánh son phát ra từ bếp lửa
Trên đồ vật, chúng lượn lờ nhảy múa
Tủ không khoá!... Không khoá, tủ to kềnh!
Hứa hẹn bao điều, cửa tủ nâu đen
Không khoá!... Chúng nhìn... kỳ lạ thật!
Trong đó chúng mơ bao điều bí mật
Tưởng chừng đâu trong ổ khoá nghe ra
Một tiếng reo như vẳng lại từ xa
Phòng của cha mẹ giờ đây vắng quá
Dưới cửa không một ánh son lấp loé
Cha mẹ, bếp lò, chìa khoá đều không
Tất cả đi rồi, không một nụ hôn!
Không một bất ngờ, buồn sao năm mới!
Từ đôi mắt xanh to đầy nghĩ ngợi
Một dòng lệ cay đắng lặng lẽ tuôn
“Bao giờ mẹ trở lại?” chúng thì thầm
.............................................................
V
Giờ đây chúng buồn thiu trong giấc ngủ
Chúng khóc mà ngủ, các anh thấy chứ?
Mắt sưng phồng và hơi thở nhọc nhằn
Lũ trẻ con tim nhạy khó ai bằng!
Nhưng thiên thần sẽ đến lau đôi mắt
Đặt mộng đẹp vào giấc ngủ nặng trịch
Vui đến nỗi môi chúng vẫn khép hờ
Chợt mỉm cười như đang nói trong mơ
Chúng mơ thấy trên đôi tay bụ bẫm
Cơn thức giấc nhẹ nhàng, chúng trờ trán
Ánh mắt mơ hồ đảo khắp gian phòng
Tưởng đã ngủ trong một thiên đường hồng
Lửa reo vui trong bếp lò rực đỏ
Một bầu trời xanh lơ ngoài cửa sổ
Thiên nhiên bừng thức, ánh nắng lung linh
Đất trần trụi ngây ngất được hồi sinh
Rộn ràng vui dưới mặt trời âu yếm
Tất cả đều hồng tươi và đầm ấm
Trên nền đất thôi vung vãi áo quần
Dưới ngưỡng cửa gió bấc đã lặng im
Như đâu đây một bà tiên bước tới
Đôi trẻ mừng rỡ kêu lên ơi ới
Đây rồi bên giường mẹ, dưới ánh hồng
Trên tấm thảm to lộng lẫy vô cùng
Những tấm lắc nạm bạc màu đen trắng
Những xà cừ và hạt huyền chiếu sáng
Những khung đen, những vòng hoa thuỷ tinh
“Gởi mẹ yêu!” ba chữ khắc xinh xinh