“Мы встречались с тобой на закате...”

Мы встречались с тобой на закате.
Ты веслом рассекала залив.
Я любил твое белое платье,
Утонченность мечты разлюбив.

Были странны безмолвные встречи.
Впереди - на песчаной косе
Загорались вечерние свечи.
Кто-то думал о бледной красе.

Приближений, сближений, сгораний -
Не приемлет лазурная тишь...
Мы встречались в вечернем тумане,
Где у берега рябь и камыш.

Ни тоски, ни любви, ни обиды,
Всё померкло, прошло, отошло..
Белый стан, голоса панихиды
И твое золотое весло.


13-5-1902

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng

Anh đã gặp em trong một buổi chiều
Bằng mái chèo em chia dòng nước vịnh
Anh thấy yêu trang phục em màu trắng
Còn giấc mơ tinh tế đã thôi yêu.

Ta gặp nhau im lặng lạ lùng sao
Còn phía trước là trên doi đất cát
Ai đó nghĩ về nhan sắc tái nhợt
Để cháy lên những ngọn nến ban chiều.

Ta gần kề, rồi sát nữa, cháy lên
Không còn nghe theo màu xanh tĩnh lặng…
Nơi bờ sậy nước lăn tăn gợn sóng
Trong buổi chiều sương anh đã gặp em.

Chẳng tình yêu, không hờn giận, không buồn
Tất cả đi qua, mờ dần, tắt hẳn…
Và giọng cầu siêu, thân hình màu trắng
Và mái chèo màu vàng úa của em.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Ngọc Châu

Gặp nhau một buổi chiều tà
Em băng qua vịnh, chèo khoa nhịp nhàng
Anh thích màu trắng phục trang
Chán rồi kiểu cách điệu đàng, tinh vi.

Cuộc gặp câm lặng lạ kì
Đằng kia, trên doi cát kề không xa
Nến chiều đã cháy lập lòa
Ai đang buồn chuyện nhạt nhòa tàn phai.

Lại gần, đỏ mặt cả hai
Chẳng ai khuấy động khoảng trời lặng im
Gặp nhau trong sương mờ đêm
Nước lăn tăn gợn, bờ mềm cỏ lau

Không yêu, bực bội, buồn đau,
Lặng câm tất cả, gần nhau, tách rời…
Bóng trắng, tiếng cầu nguyện ai
Mái chèo vàng cùng em rời đi xa.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Anh gặp em khi hoàng hôn xuống
Chèo em buông rẽ mặt vịnh êm đềm.
Anh phải lòng áo em trắng trinh nguyên,
Và thôi yêu những giấc mơ tinh tế.

Những cuộc gặp trong lặng im thật lạ.
Đằng kia – trên doi cát phía xa
Những cây nến trong đêm toả sáng
Và ai đang nghĩ về sắc đẹp nhạt nhoà.

Cái tĩnh lặng trong veo không chấp nhận
Lại gần nhau, làm thân và cháy mất…
Ta gặp nhau trong một tối sương mù
Nơi sóng lăn tăn bên lau sậy phủ bờ.

Không buồn, không yêu, không hờn giận,
Tất cả qua rồi, tắt ngấm, bị lãng quên…
Tiếng nguyện cầu và bóng ai áo trắng
Và mái chèo em loáng ướt dưới trăng đêm.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nhất Minh

Hai đứa đã thường gặp gỡ lúc hoàng hôn
Cắt mặt vịnh, mái chèo em toả nắng.
Anh từng yêu chiếc váy em màu trắng
Thôi không yêu tinh tế những niềm mơ.

Những cuộc gặp trong im lặng không ngờ.
Phía trước mặt - ở trên đồi cát,
Những ngọn nến chiều cháy lên ấm áp,
Ai đó nghĩ về sắc đẹp xanh xao.

Sự im lặng ngát xanh đâu chấp nhận nào
Sự gần gũi, hoà hợp và rực cháy,
Ta đã gặp nhau nơi bến bờ lau sậy
Trong màn sương buổi tối, sóng lăn tăn.

Cả tình yêu, cả buồn bực, dỗi hờn
Tất cả chết rồi, đã qua đi, đã hết…
Cái bóng trắng, giọng lao xao cầu nguyện,
Và chiếc mái chèo vàng óng của em.

15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời