Thơ » Angola » Agostinho Neto
Đăng bởi hongha83 vào 04/12/2013 14:35
Lembro-me dos caminhos que ninguém pisou
ouço as vozes longínquas
dos homens que não cataram
recordo dias felizes que não vivi
existem-me vidas que nunca foram
vejo luz onde só há trevas.
Sou um dia em noite escura
Sou uma expressão de saudade.
Saudade...
-de que? De quem?
Nunca vi o sol
que tenho a recordar?
Ah!
Esta mania de imaginar
e de inventar mundos
homens, sistemas, luz!
viver nas coisas, nos rumos fechados
na escuridão das noites
a palpitante existência
dos dias de sol.
Esta saudade do nada
esta loucura.
Volvamos à realidade
sonhador!
Lá vai ele
o homem
com olhos no chão.
Vê-se-lhe o dorso sob a camisa rota
e carrega o pesado fardo
da ignorância e do temor.
Não grita seus anseios
no receio de perturbar um mundo
que o ofusca
com o falso brilho dos seus ouropéis.
Contudo
já foi senhor
foi sábio
antes das leis de Kepler
foi destemido
antes dos motores de explosão.
Esse mesmo homem
essa miséria…
É dos seus dias de glória
que tenho saudade
Saudade sim!
De ti
mulher perdida que cantas
de mim!
De ti
homem disperso que cantas
de mim!
De ti meu irmão
de mim
em busca de todas as áfricas do mundo.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 04/12/2013 14:35
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 04/12/2013 14:41
Tôi nhớ những con đường mà chẳng ai qua
Tôi lắng nghe những tiếng nói nơi xa
của những con người chẳng khi nào ca hát
tôi nhớ những ngày hạnh phúc mà chẳng khi nào tôi sống
ở trong tôi chỉ có những cuộc đời chẳng khi nào có thật
tôi nhìn thấy ánh sáng ở nơi chỉ có mây mù
Tôi là một ngày trong đêm tăm tối
Tôi là biểu hiện của nỗi nhớ nhung
Nỗi nhớ nhung
- nhớ gì? nhớ ai?
chẳng khi nào tôi thấy ánh mặt trời
vậy tôi có gì để nhớ?
A!
sự tưởng tượng điên rồ này
và tưởng tượng ra những thế giới
những con người, chế độ, ánh sáng!
song trong những sự vật, theo những hướng bị đóng kín
trong sự tối tăm của những đêm trường
sự tồn tại hiển nhiên
của những ngày nắng ấm
Nỗi nhớ nhung vẩn vơ này
sự điên rồ này
Chúng ta hãy trở về thực tại
Hỡi kẻ mộng mơ!
Hãy tới nơi đó
con người
mắt hãy nhìn xuống đất
Hãy nhìn vào lưng người qua chiếc áo rách
và gánh nặng mang trên vai
của sự dốt nát và sợ hãi
Đừng gào thét những khát vọng của anh
sợ làm hỗn loạn một thế giới
làm loá mắt
bởi sự óng ánh của những thoi vàng giả
Với tất cả
ngài đã qua rồi
đã qua rồi sự thông thái
trước những định luật Kepler
con người táo bạo
trước những động cơ máy nổ
Chính con người này
sự cùng khổ này
Chính những ngày quang vinh của con người
là ngày mà tôi cảm thấy nhớ nhung!
Vâng nỗi nhớ nhung!
Nhớ tới em
người phụ nữ bị lãng quên cất lên tiếng hát
của tôi!
Nhớ tới anh
con người cô đơn mơ mộng
của tôi!
Nhớ tới người anh em của tôi
của tôi
ở tất cả châu Phi của thế giới