Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đàm Huy Đông » Miền không có gió (2014)
Rồi có thể một mai khô nước mắt
Em quên ta như quên chiếc lá vàng
Như Phố quên tiếng còi xe bẳn gắt,
Ngày quên lối mòn khuất lấp cỏ hoang
Rồi có thể một mai khô nước mắt
Em lại về vá víu bão giông xưa
Biển uống vạn dòng sông, lòng chẳng nhạt
Ta bơ vơ sót lại khói sương mùa
Rồi có thể ngày khô nước mắt
Em đặt tên ta cho một tiếng thở dài
Ánh chớp tắt trong đêm mùa hà
Môi chưa từng nếm giọt ban mai
Rồi có thể một mai khô nước mắt
Em lại xa như chưa tới bao giờ
Ta với gió tãi chiều tìm dấu
Sợi tóc nào thắt nút câu thơ