Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đinh Thị Như Thuý » Cùng đi qua mùa hạ (2005)
Đăng bởi Lavie vào 04/05/2008 11:22
Giấc mơ nối tiếp giấc mơ rồi nối tiếp giấc mơ trong ngôi nhà màu bóng tối. Nơi ta buộc phải diễn vai và không thể tự kết thúc vai diễn của mình.
Ta chờ đợi hay bị buộc phải chờ đợi phép màu giải thoát loé lên không từ chiếc đũa thuỷ tinh mà từ tiếng chuông điện thoại hẹn giờ báo thức. Sự mệt mỏi ngấm vào từng rẻ xương vốn đã rã rời từ ngày rạng. Quẫy đạp trong thế giới này thật khó khăn xiết bao!
Không giấc mơ nào có cơn mưa tràn ngập để vai diễn ướt đầm, để dưới các cảm quan của ta nghe cuồng nộ chảy trôi luồng xoáy ngọt ngào sự sống. Thèm nỗi đau rách toác thịt da, sợ trạng thái không nhức không tê không buồn không vui của một ngày đã quen như muôn ngày đã quen của cuộc sống mà như không sống.
Mơ và mơ, bóng tối và bóng tối hơn, đêm và hết đêm, ngày và ngày tàn chỉ là những mắc xích ta nắm rồi thả trong thời khắc diễn vai.
Kìa chuông reng!
… Cám ơn bạn đã sử dụng dịch vụ này...