Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đặng Trường Giang » Trên đường xa (1995)
Anh quen ngắm em
từ đôi mắt biết nói
từ mái tóc biết làm duyên
từ nụ cười hiền...
Anh khen, khen mãi thành quen
Em muốn nhận lời khen
nhưng thói quen của anh làm em sợ
Vì, anh ơi!
Măt có lúc u buồn
Tóc có khi chải không hợp cách
Nụ cười có khi héo hon
giữa buồn phiền nặng trịch
Anh sẽ nhìn em như người lạ, chưa quen!